Người Thầy Cũ và Lá Thư Chưa Gửi

Người Thầy Cũ và Lá Thư Chưa Gửi

Minh lặng lẽ bước trên con đường nhỏ dẫn vào ngôi trường cũ. Đã mười năm trôi qua kể từ ngày cậu rời khỏi nơi này, nhưng mọi kỷ niệm vẫn như vừa mới hôm qua. Hôm nay, Minh trở về để tìm một người – thầy Nam, giáo viên chủ nhiệm năm cuối cấp của cậu.

Ngày đó, Minh là một cậu học trò nghịch ngợm, ham chơi hơn học. Dù thông minh nhưng cậu luôn lười biếng, chểnh mảng, nhiều lần bị điểm kém và suýt bị đuổi học. Thầy Nam không trách mắng mà kiên nhẫn khuyên bảo. “Minh, thầy tin em có thể làm tốt hơn thế này. Chỉ cần em cố gắng một chút thôi,” thầy nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy hy vọng.

Thế nhưng, Minh vẫn chẳng thay đổi. Một ngày nọ, cậu bị bắt gặp khi trốn học đi chơi điện tử. Hiệu trưởng định đuổi học cậu, nhưng thầy Nam đã đứng ra bảo lãnh. Thầy đến tận nhà gặp bố mẹ Minh, rồi tối muộn vẫn ngồi soạn bài giúp Minh theo kịp chương trình. Thầy không dùng những lời lẽ nặng nề mà chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu:

— “Thầy không cần em phải giỏi nhất, chỉ mong em trở thành một người tốt. Hãy cố gắng vì chính bản thân em, Minh ạ.”

Lần đầu tiên trong đời, Minh thấy lòng mình chùng xuống. Cậu bắt đầu cố gắng, không phải vì ai khác mà vì ánh mắt đầy kỳ vọng của thầy. Cuối cùng, Minh đỗ đại học. Cậu định viết thư cảm ơn thầy, nhưng rồi lại bận rộn với cuộc sống, mãi chưa kịp gửi.

Hôm nay, cậu quay về với lá thư ấy trong tay. Nhưng khi đến cổng trường, Minh sững sờ khi hay tin thầy Nam đã qua đời vì bạo bệnh năm trước. Nhìn lên phòng giáo viên, nơi thầy từng ngồi, mắt Minh nhòe đi. Cậu đặt lá thư lên bàn thờ thầy, khẽ nói:

— “Thầy ơi, em đã trở thành người mà thầy mong muốn. Cảm ơn thầy, mãi mãi…”

Giữa không gian lặng lẽ, Minh như nghe thấy tiếng thầy cười hiền: “Thầy biết mà, Minh.”

Thêm một vài thông tin hữu ích

Thông tin cần tham khảo thêm

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

ĐĂNG KÝ TÌM GIA SƯ


This will close in 0 seconds